Chỉ vì nông nổi, tôi xém chút hại con mình.. - Trà Sữa Cafe
TIN MỚI NHẤT

Chỉ vì nông nổi, tôi xém chút hại con mình..

26 tuổi tôi kết hôn với người tôi đã yêu thương 4 năm. Sau đám cưới, bố mẹ vợ cho chúng tôi một căn chung cư, cuộc sống của hai đứa vô cùng hạnh phúc. Đặc biệt khi vợ báo tin vui, tất cả cư như một giấc mơ tuyệt vời vậy. Rồi tôi lại tiếp tục lên chức trưởng phòng, bố mẹ vợ lúc này mát mặt về đứa con rể là tôi lắm.
Em chẳng cần gì hơn nữa, chỉ này là đủ rồi. Vợ chồng thương yêu nhau rồi sau này sẽ cùng nhau nuôi dạy con cho tốt em nhé”

Nhiều đêm nằm trong vòng tay tôi, vợ cứ thủ thỉ: “Em chẳng cần gì hơn nữa, chỉ này là đủ rồi. Vợ chồng thương yêu nhau rồi sau này sẽ cùng nhau nuôi dạy con cho tốt em nhé”. Tôi ôm vợ vào lòng và hứa cả đời này sẽ che chở và bảo vệ cho vợ con mình.

Thế nhưng tiếc là tôi đã không giữ được lời hứa với vợ khi công ty có đợt tuyển nhân viên mới. Tôi đã bị cái vẻ đẹp ngây thơ tựa thiên thần của Nhi – cô nhân viên trẻ trúng tuyển đợt ấy hớp mất hồn. Rồi thì chuyện gì đến cũng đến, vài lần hẹn hò cà phê với cái vể đẹp trai, tài ăn nói và có địa vị như tôi, Nhi đã đổ gục. Chúng tôi qua lại với nhau được 4 tháng thì vợ tôi phát hiện. Lúc này vợ đã bầu đến tháng thứ 6.

Khi bắt được tin nhắn trong điện thoại vợ tôi đã gần như phát điên, dằn vặt tra hỏi tôi ghê lắm. Thế nhưng lúc đó tôi gần như đã bị Nhi thôi miên, không tài nào thoát khỏi cô ấy được. Dù đã hứa với vợ là chấm dứt nhưng tôi một lần nữa lại thất hứa. Có lẽ cô ấy đã thuê người theo dõi tôi nên biết chồng vẫn lén lút qua lại với người tình, chán nản cô ấy chỉ còn biết khóc.

Vì muốn giữ thể diện cho chồng cô ấy chỉ chịu đựng một mình, cũng chẳng chia sẻ với ai. Khoảng thời gian ấy nhà tôi lúc nào cũng như đưa đám vậy. Đi làm cả ngày về vợ chồng mới chạm mặt nhau nhưng chẳng ai nói với ai câu nào. Hình như đêm nào vợ cũng khóc vì sáng hôm sau tôi luôn thấy mắt cô ấy sưng. Giờ tôi mới hiểu lúc ấy vợ đã tổn thương ghê gớm đến thế nào khi bị tôi phản bội.
Giờ tôi mới hiểu lúc ấy vợ đã tổn thương ghê gớm đến thế nào khi bị tôi phản bội.

Không khí cứ nặng nề như thế mãi cho tới ngày vợ sinh. Vợ tôi sinh được một cậu con trai kháu khỉnh, ai cũng khen giống bố như đúc. Vợ vẫn không hề nói ra chuyện buồn của hai đứa và đặc biệt là tội tỗi của chồng. Đến lúc này tôi mới tỉnh ngộ, quyết tâm chấm dứt mối quan hệ với Nhi để chăm lo cho vợ con. Tôi đã xin cho Nhi sang làm ở một công ty khác để tránh sự va chạm.

Khỏi phải nói vợ tôi đã vui đến thế nào. Cuộc sống vợ chồng tôi lại trở về hạnh phúc như xưa. Thế nhưng một lần nữa, biến cố lại xuất hiện trong tổ ấm của chúng tôi. Đứa con trai vô cùng kháu khỉnh đáng yêu mà ai nhìn cũng bảo thừa hưởng cái gen của bố lại phát triển hơi chậm so với đứa trẻ nhà hàng xóm dù sinh cùng tháng.

Khi con nhà hàng xóm đã biết hóng chuyện và nói ê a, biết làm theo một số hành động của người lớn… nhưng con tôi thì không, thằng bé cứ lặng lẽ, không đòi hỏi, không phản ứng gì hết. Nhiều lúc tôi chọc mà con cũng không thèm cười. Thấy con có biểu hiện này tôi đã bảo vợ là quan tâm tới con nhiều hơn, đừng giao hết cho giúp việc nữa. Vì lúc đó ngày đi làm, tối vợ tôi lại đi tập để lấy lại vóc dáng. Vợ tôi vâng dạ nhưng chẳng biết cô ấy có quan tâm thực sự tới những gì tôi nói không.

12 tháng nhìn con người ta đã bố bố, bà bà rối rít thì con tôi vẫn chưa nói được từ nào. Con cũng không có những động tác cơ bản nhất như đòi bố mẹ bế, vui mừng khi thấy bố mẹ về, đặc biệt khi không hài lòng chuyện gì đó con tỏ rõ sự giận dữ. Tôi ngày đó công tác liên miên, thỉnh thoảng mới có lúc rảnh muốn chơi đùa với con nhưng con lại không muốn chơi đùa nên tôi cũng phát bực.

Từ 12 – 15 tháng, biểu hiện khác lạ của con tôi và con hàng xóm đã rõ ràng. Con nhà hàng xóm đi nhanh, nói được rất nhiều và rất nhanh nhẹn thấy người là muốn tới đòi chơi cùng. Còn con tôi thì lại chỉ đi nhón gót, thích chơi một mình. Có lần ở nhà tôi để ý con ngồi chơi xếp hình nửa buổi không hề chán. Con đã nói bập bẹ được vài từ nhưng không rõ nghĩa và rất thường lặp đi lặp lại, con gặp khó khăn trong việc diễn tả hành động của mình…

Tôi thắc mắc thì vợ vẫn khăng khăng bảo chỉ là con phát triển chậm hơn đứa trẻ bình thường chút thôi. Một lần có chị bạn làm cùng công ty của tôi tới chơi, thấy con trai tôi như vậy nghi ngờ con bị tự kỷ và khuyên vợ chồng tôi đưa con đi khám sớm như thế khả năng lành bệnh, hòa nhập với cộng đồng của con sẽ cao hơn.

Nghe chị ấy nói tôi mới giật mình, đúng là tôi đã nghi nghi. Tối ấy thấy vợ định mặc quần áo ra ngoài đi dự tiệc, tôi điên lên túm cô ấy lại quát:

– Cô xem cô nuôi dạy con như thế đấy mà còn đi đú đởn à. Con nhà người ta bố mẹ chỉ là công nhân thôi nhưng nó nhanh nhẹn, hoạt bát còn trong khi còn mình thì… Ngày trước tôi đã bảo cô bớt làm đẹp, bớt lo cho bản thân mình đi để chăm sóc con cho tử tế thì cô không thèm nghe. Để giờ con như thế đấy. Mà tôi có phải là thằng đần độn đâu… hay là nó không phải con tôi…

– Anh…

Lúc đó quá bực bội mà tôi không hề nghĩ gì đến những lời mình nói. Và càng không thể nghĩ được rằng vì quá uất ức mà tối ấy vợ tôi đã có ý định uống thuốc ngủ để quên sinh, may mà tôi phát hiện kịp.

Nhưng khi ấy tôi lại càng giận vợ, cô ta định trốn tránh trách nhiệm sao . Hai hôm sau tôi và vợ đưa con đi khám, vì thằng bé như thế không thể để lâu được. Bác sĩ kết luận đúng là con tôi đã bị tự kỷ. Thấy sự băn khoăn hiện rõ trên khuôn mặt tôi. Vị bác sĩ bảo:

Nguyên nhân bé bị tự kỷ có thể do:

– Bố mẹ là người lớn tuổi.

– Trong thời gian mang thai người mẹ tiếp xúc với môi trường độc hại có hóa chất.

– Trong thời gian mang thai người mẹ hay buồn bã, khóc nhiều trong thai kỳ, có dấu hiệu trầm cảm.

Nguyên nhân đầu thì trường hợp nhà anh chị không phải rồi. Vậy chỉ còn hai nguyên nhân sau thôi. Lúc này tôi mới giật mình lí nhí.

– À hồi vợ cháu mang bầu, gia đình có chuyện trục trặc nên tinh thần cô ấy không được tốt.

– Thế thì đúng rồi. Khi mang thai, tâm trạng người mẹ ảnh hưởng rất nhiều đến thai nhi. Theo đó khi người mẹ vui, có tâm trạng tích cực đứa bé trong bụng cũng sẽ vui hơn, phát triển tốt hơn. Nếu người mẹ lúc nào cũng u buồn, hay khóc cơ thể sẽ tiết ra loại hocmone tiêu cực tác động xấu đến thai nhi, khiến con sinh ra chậm phát triển, chậm nói, hay cáu khóc khó chịu và khả năng mắc chứng tự kỷ rất cao.

Vậy hóa ra không phải vợ tôi là nguyên nhân khiến con như vậy mà tất cả lỗi là do tôi, do tôi đã hại vợ con mình. Vì tôi mà con bị bệnh, còn vợ thì suýt tìm đến cái chết. Tôi là kẻ khốn nạn không hơn không kém mà.

Suốt chặng đường về, tôi không dám nhìn mặt vợ mình nữa. Nhưng vợ tôi, cô ấy lại có thái độ khác hoàn toàn nhất là sau khi nghe bác sĩ nói: “Anh chị đã phát hiện và đưa con đi khám và chữa trị kịp thời nên khả năng hồi phục như trẻ bình thường của cháu cũng rất cao. Giờ thì tất cả là phụ thuộc ở anh chị”. Cô ấy không buồn, không hờn trách tôi một câu mà nói: “Vì con, đừng hằn học hay hận thù nhau nữa, hãy cố gắng sống vui vẻ cùng nhau chữa bệnh cho con. Hãy hứa với em điều này”.

Từ hôm sau vợ tôi đã xin nghỉ hẳn làm để bước vào cuộc chiến cùng với con. Tôi cũng xin không đi công tác nữa để có thời gian hỗ trợ bên vợ con nhiều hơn. Chỉ hi vọng một ngày con tôi có thể phát triển bình thường như bao đứa trẻ khác.

Qua câu chuyện của tôi cũng là bài học cảnh tỉnh cho các ông chồng. Giai đoạn vợ mình bầu bí là rất quan trọng, các anh hãy chăm sóc yêu thương vợ con cho thật tốt, đừng để đến khi xảy ra chuyện gì thì hối hận cũng đã quá muộn.

- st -

Share this:

Đăng nhận xét

 
VỀ MENU
Copyright © 2014 Trà Sữa Cafe. Designed by OddThemes