Bởi tôi lo sợ, mình không biết yêu là gì nữa... - Trà Sữa Cafe
TIN MỚI NHẤT

Bởi tôi lo sợ, mình không biết yêu là gì nữa...

Những cô gái như chúng tôi, cố gắng ghép từng mảnh vỡ trái tim vụn vỡ ngày qua ngày. Chúng tôi lấy nụ cười như miếng băng urgo, dán chằng dán chịt lại trái tim. Chúng tôi lấy son phấn để che đi những vết sẹo nham nhở đau mơ hồ trong từng nhịp đập. Chúng tôi làm việc chăm chỉ để cơ thể mệt nhoài, chỉ đặt lưng xuống là ngủ, không mộng mị.

Chúng tôi từng yêu. Lúc ấy chúng tôi rộn ràng, ngọt ngào và tràn trề sức sống. Đôi khi mỉm cười vu vơ khi nghĩ về ai đó, đôi lúc cong môi dỗi hờn, khóe mắt cong cong, trái tim thì rạo rực.

Chúng tôi từng yêu, yêu sâu đậm. Tôi nhớ lúc chia tay, tim tôi đã đau thắt lại, cổ họng thít chặt tưởng như không thở nổi. Tôi đã khóc suốt đêm, đã giật mình thức giấc nửa đêm hàng tuần liền ôm điện thoại và lại khóc. Tôi tưởng mình tôi như thế, tới khi tôi chia sẻ vết thương của tôi cho những người bạn gái, họ đều kể rằng họ cũng từng đau đớn đến thế, có người còn sợ hãi mình bị bệnh vì mất ngủ ngày qua ngày. Chúng tôi đã từng yêu một người con trai bằng tất cả những gì trong sáng, sơ nguyên, ngốc nghếch như vậy đấy.

Đến mức, chúng tôi cố níu kéo, chúng tôi bỏ lòng tự trọng của mình để giữ vạt áo anh ấy. Nhưng làm sao níu được, mây của trời đành bị gió cuốn đi, mối tình ấy cuối cùng cũng vỡ tan như trái tim trong lồng ngực, không thể hàn gắn nổi nữa.

Tôi nhớ rằng, dù khi chính trái tim cũng biết rằng chấm dứt rồi, tôi vẫn khóc cả đêm và buổi sáng hôm sau không thể đi học được. Và chỉ khóc tối hôm ấy. Cũng chỉ nghỉ sáng hôm ấy. Không còn giật mình thức giấc nửa đêm, cũng không bị mất ngủ. Chỉ thi thoảng cầm điện thoại trong sự cô đơn, trống trải.

Những cô gái như chúng tôi, cố gắng ghép từng mảnh vỡ trái tim vụn vỡ ngày qua ngày. Chúng tôi lấy nụ cười như miếng băng urgo, dán chằng dán chịt lại trái tim. Chúng tôi lấy son phấn để che đi những vết sẹo nham nhở đau mơ hồ trong từng nhịp đập. Chúng tôi làm việc chăm chỉ để cơ thể mệt nhoài, chỉ đặt lưng xuống là ngủ, không mộng mị.

Chúng tôi quen nhiều bạn khác giới khác, nói chuyện, tặng quà nhưng chẳng ai đến gần được, chúng tôi tạo ra những bức tường, khoảng cách với mọi người.

Chúng tôi cứ như thế, ngày qua tháng, tháng qua năm.

Có người bảo chúng tôi còn yêu một người đã xa lắm. Có người nói chúng tôi sợ tổn thương. Có người bĩu môi rằng chúng tôi quá kén chọn. Người ta nói nhiều lắm.

Và tôi cũng nghĩ nhiều lắm.

Nói tôi nhớ thương người xa xôi ấy, không đúng bằng tôi nhớ thương tôi thời xa xôi ấy. Tôi đã từng yêu say đắm, từng có đủ các cung bậc cảm xúc, từng có sức sống tràn trề, mơ mộng và dễ thương đến thế. Tôi thấy chán tôi bây giờ, mọi ngày như một ngày, chẳng thiết tha với điều gì.

Tôi hỏi trái tim mình, đã sẵn sàng với một tình yêu mới chưa. Nó reo lên, hăng hái lắm, nhưng chắc những vết sẹo khiến nó đập không rộn ràng được như xưa. Hoặc những chàng trai kia, cũng có trái tim chi chít sẹo, đập cũng hờ hững, bơm tình cảm cho nhiều cô gái khác.

Đôi khi, tôi khao khát yêu. Yêu ai đó, rung động một cách chân thực. Trái tim tôi lấy hết sức lực để yêu họ như chưa từng tổn thương. Yêu ai đó khờ khạo, ngây ngốc. Dõi theo họ, chăm sóc cho họ, hi sinh vì họ. Đơn phương cũng được, lặng thầm cũng được, không đáp lại cũng được.

Bởi tôi lo sợ, mình không biết yêu là gì nữa.
Bùi Trâm Anh - Guu.vn

Share this:

Đăng nhận xét

 
VỀ MENU
Copyright © 2014 Trà Sữa Cafe. Designed by OddThemes