Lần đầu tiên về ra mắt nhà chồng tôi được phen sợ hú vía - Trà Sữa Cafe
TIN MỚI NHẤT

Lần đầu tiên về ra mắt nhà chồng tôi được phen sợ hú vía

 Rồi tự nhiên cái bóng ấy tiến lại gần hơn, tôi hoảng hốt và rồi chẳng còn nghĩ ngợi thêm được gì nữa tôi đạp tung cái cửa nhà vệ sinh, lao thẳng ra ngoài.

Chuyện xảy ra cách đây đã 7 năm nhưng mỗi lần nhớ lại tôi vẫn thấy rùng mình và không hiểu sao lúc ấy lại có dũng khí để đạp tung cái cánh cửa ấy và phi thẳng về nhà như vậy.

Tôi và chồng yêu nhau suốt 4 năm đại học sau đó tiến tới hôn nhân. Tôi là gái thành phố còn anh là trai tỉnh lẻ. Chả cần phải nói thì ai cũng biết gia đình tôi và anh chênh lệch nhau khá lớn về kinh tế, nhưng bù lại anh là chàng trai thông minh và cầu tiến. Bố mẹ tôi cũng nhìn thấy tiềm năng đó ở con rể nên họ không phản đối quá nhiều khi tôi yêu anh, và cuối cùng cũng chấp nhận cho chúng tôi đi đến kết hôn.

Sau khi tổ chức đám cưới trên Hà Nội, chồng đưa tôi về ra mắt họ hàng nhà chồng ở quê và báo hỉ với mọi người. Tôi bẽn lẽn theo anh, đúng cảnh cô dâu mới về nhà chồng. Hồi yêu tôi chưa về nhà anh lần nào vì anh nhất định không cho tôi về. Giờ cưới rồi thì phải ở lại vài hôm với bố mẹ chồng, tôi thấy hơi lo lo vì thú thực quê anh điều kiện vật chất còn thiếu thốn, chỗ tắm giặt, vệ sinh vẫn chưa thể theo được ở thành phố.

Từ lúc đặt chân về nhà chồng tôi được mọi người tiếp đón rất niềm nở, mọi người cũng khá gần gũi nên tôi đã cảm thấy như ở chính nhà mình vậy. Tối ấy mẹ chồng chiêu đãi con dâu một bữa ốc luộc ăn thả phanh. Ở thành phố kiếm đâu ra những con ốc béo đến như vậy, trong khi ở đây mẹ chồng tôi chỉ cần xuống ao khoắng một lúc là được cả rổ. Đúng món sở trường tôi ăn nhiệt tình trước vẻ mặt vui khôn tả của mẹ chồng. Có con dâu thành phố mà lại ham hố cái món này chắc mẹ chồng tôi cũng ưng cái bụng lắm.

Tôi ăn đến nỗi kễnh cả bụng. Công nhận ốc ngon thật. Tối ấy mọi người đến chơi khá đông và muộn. Mẹ chồng giục tôi đi ngủ trước cho đỡ mệt, tôi vào buồng nằm, được 5 phút thì cái bụng bắt đầu biểu tình. Lúc này thì tôi mới giật mình thon thót, “thôi chết cái mồm làm khổ cái bụng rồi đây”. Trằn trọc một lúc, không thể chịu thêm được nữa, tôi ra ngoài định gọi chồng dẫn đi giải quyết vì nhà vệ sinh nhà chồng ở cách xa nhà, ở góc cuối vườn.

Nhưng mà thấy chồng bận ngồi tiếp khách tôi không dám gọi mà đánh liều cầm đèn phin đi ra, chiếc đèn yếu phin ánh sáng mờ mờ khiến tôi phải lò mò một lúc mới ra được đến nhà vệ sinh.

Hồi ấy gia đình chồng tôi vẫn dùng nhà vệ sinh kiểu cũ chứ chưa có tự hoại như bây giờ, tôi ngồi không quen lắm, nhưng mà trong cái lúc ấy, cho ra được là sung sướng lắm rồi nên cũng chả mấy bận tâm nữa.

Sau khi cái bụng đã được giải phóng tôi chuẩn bị rút quân về nhà, nhưng đúng lúc chuẩn bị mở cửa nhà vệ sinh bước ra (gọi là cửa nhưng thực ra nó chỉ là cái tấm liếp che tạm) thì cái đèn pin lại hết pin. Chẳng biết số tôi đen hay ông trời cố ý trêu tôi nữa, ngoài trời hôm ấy có trăng nhưng ánh trăng rất mờ vì bị mây đen khuất.

Tôi đang loay hoay với cái đèn pin thì chợt thấy một cái bóng cứ lởn vởn lúc ẩn lúc hiện gần đó. “Chẳng lẽ là ma”, tôi sợ hú hồn vội khép cửa nhà vệ sinh rồi ngồi thụp xuống. Một lúc ngó lên vẫn thấy cái bóng lởn vở ở đó, thỉnh thoảng lại có tiếng chó sủa, chẳng hiểu sao lúc ấy tôi lại liên tưởng đến truyện ma, chân tay tôi rụng rời.

Rồi tự nhiên cái bóng ấy tiến lại gần hơn, tôi hoảng hốt và rồi chẳng còn nghĩ ngợi thêm được gì nữa tôi đạp tung cái cửa nhà vệ sinh, lao thẳng ra ngoài, hình như cái tay cầm đèn pin của tôi có va vào cái gì đó nhưng tôi chả để ý mà cứ cắm đầu cắm cổ chạy thục mạng về nhà.

Nhìn thấy mẹ chồng và chị chồng tôi hét lên thất thanh: “Có ma, có ma”, mọi người ai cũng tròn mắt. Lúc ấy họ hàng đã về cả, chồng tôi vội chạy ra:

- Có chuyện gì vậy em?

- Em đi vệ sinh gặp ma.

Tất cả mọi người nhìn về hướng tay tôi chỉ, bóng trắng dần dần hiện ra, tôi run như cầy sấy ôm chặt lấy chồng. Lúc cái bóng bước vào sân cả nhà mới ồ lên một tiếng, thì ra là bố chồng tôi. Ông đưa con chó đi vệ sinh gần đó và không biết sự có mặt của con dâu.  Nhưng điều khiến tôi hốt hoảng hơn nữa là chính cái đèn pin trong tay tôi đã tạo một dấu ấn trên trán bố chồng. Ông nổi 1 cục u giữa chán, mẹ chồng phải vội vã vào lấy dầu xoa cho bố. Còn chồng tôi thì cứ ôm bụng cười ngặt nghẽo.

Mấy ngày sau ở nhà chồng tôi ngại ngùng không dám nhìn mặt mọi người, chồng tôi cứ đến tối lại được thể đem chuyện ma ra doạ, khi mẹ chồng phải can thiệp anh mới chịu tha cho tôi. Ở nhà chồng 3 hôm thì vợ chồng tôi lên Hà Nội đi làm.

Lên đến nơi tôi bảo chồng gửi ngay tiền về cho bố mẹ ở quê xây công trình phụ khép kín, không thì lặp lại cảnh ấy chắc tôi chết mất. Đấy cũng là lần về ra mắt nhà chồng khiến tôi một phen sợ hú vía.

Minh Minh/ Theo Một thế giới

Share this:

Đăng nhận xét

 
VỀ MENU
Copyright © 2014 Trà Sữa Cafe. Designed by OddThemes