Được rồi, mai tôi dọn ra ngoài nhưng giờ thì cô phải “chiều” tôi nốt! - Trà Sữa Cafe
TIN MỚI NHẤT

Được rồi, mai tôi dọn ra ngoài nhưng giờ thì cô phải “chiều” tôi nốt!

Trong phòng ngổn ngang quần áo, lão chồng đang ngồi trên giường, cầm cái váy ngủ màu hồng. Mình giật thột, chết dở, cái váy con bạn đi Thái về dúi vào tay mình bằng được, mình còn chưa thèm xem qua đã vứt vào tủ.

Hồi chưa cưới nhau, hai vợ chồng đi xem bói 5 ông thì đến 4 ông thầy phán vợ chồng khắc khẩu, bát đũa trong nhà lành lặn được 1 tháng là căng. Có ông còn thẳng thừng phán số mình là số hai lần đò, thế nên lấy ai thì lấy, đằng nào cũng bỏ nhau thôi. Nghe thế nên tự dưng hai vợ chồng có tư tưởng kết hôn rất tự do, không yêu nữa thì bỏ, chẳng phải vướng mắc trách nhiệm gì hết. Vợ chồng mình không đi đăng ký kết hôn, đề ra “kế hoạch sống thử” 3 năm, tức là 3 năm đầu này không có con, sống xem có ổn không rồi… tính tiếp.

Bạn bè mình chê mình dại, ai lại có chồng mà cũng như không thế. Mình thì kệ, vì mình nghĩ kĩ rồi, nếu mà đã không ở được với nhau, chồng lang chạ bên ngoài thì 1 tờ đăng ký kết hôn chứ 10 tờ cũng chả níu giữ được cuộc hôn nhân. Mình có công ăn việc làm ổn định, tự kiếm ra tiền, lương ngang ngửa chồng nên chả bao giờ có chuyện phụ thuộc. Đến lúc không sống chung được nữa thì đường ai nấy đi, không nợ nần gì nhau hết.

Nhưng mà tư tưởng vậy thôi, sống với nhau gần hết cái “kế hoạch” rồi, nói chia tay không biết bao nhiêu lần mà vẫn không sao dứt nhau ra được.

Mấy lần đầu mình nói chia tay, chồng còn biết sợ, răm rắp nghe lời, còn mua hoa hoét các thứ về lấy lòng nữa. Buồn cười nhất là hôm ấy cãi nhau muộn quá, 11 giờ đêm rồi, mấy hàng hoa gần nhà đóng cửa hết. Chồng đi lượn mãi không thấy, chẳng biết nghĩ thế nào bèn về nhà lục tìm mấy cái ruy băng cất trong ngăn kéo rồi cài lên đầu. Mình cười gần chết, chụp ảnh lại bắt để ava facebook rồi rúc rích cười cả đêm.

Những lần sau, chồng chả sợ nữa. Mình gào ầm lên là chia tay đi vẫn cứ ệch ra, còn thách thức mình “Có giỏi thì đi luôn đi”. Mình giỏi chứ, nghe thế là sấn sổ đi thu xếp đồ đạc vào va li ngay. Bò vào kho lôi được cái vali ra mới tá hỏa là toàn bộ khóa đều bị chồng phá hỏng từ bao giờ rồi. Chắc là mấy lần trước lo mình lén bỏ đi thật (mình hay dọa thế) nên đi phá hỏng hết khóa vali chăng? Mình còn đang không biết làm sao thì lão đã vòng tay ngang eo ôm chầm lấy rồi thủ thỉ: “Thôi vali hỏng rồi, ở lại với anh”

Chồng mình ngày xưa đào hoa có tiếng luôn, gái theo xếp đầy nhà không hết. Có cái cô tình cũ giờ làm bạn thân (thế quái nào có thể làm bạn thân?) dăm bữa nửa tháng lại eo éo một lần. Mình ghét lắm nhưng gã cứ nhơn nhơn. Thế là có lần mình lén vào facebook của lão nói hươu nói vượn cho cô ả kia tức, cãi nhau ầm ĩ, tuyên bố nghỉ chơi.
Hôm sau thấy lão hằm hằm về nhà, gọi mình ra mắng sa sả. Mình rơm rớm nước mắt, đấy, yêu thương gì vợ đâu, yêu thương tình cũ hơn mà. Gã thả đọp cho câu: “Nó vừa vay tôi 10 triệu. Giờ biết đòi thế nào? Có muốn gây sự cũng để giả xong tiền hẵng gây chứ!”. Mình ớ ra hồi lâu: “Trời ơi, những 10 triệu?”. Gã thủng thẳng: “Đợt trước mua xe vay của nó 50 triệu đấy”. Mình cúi đầu, lúc sau phải đi nhắn tin giải thích và xin lỗi rối rít. Có nhục không cơ chứ?

Tháng trước thì mình đòi chia tay lần nữa. Nguyên do là vì lão lén mình đầu tư gần trăm triệu vào quán cà phê của anh rể, còn nói dối quanh co. Đang cãi nhau hăng, mình nhỡ mồm nhắc đến lương lậu của lão (lão mới bị giảm lương do ganh đua hậu trường công sở) thế là lão nổi khùng lên luôn. Mình biết mình sai khi nhắc đến nhưng mà máu nóng chưa hết nên mặc kệ. Lão giận đến nỗi đập vỡ cả chậu bát đĩa mới rửa, bỏ lên phòng. Mình run lắm, chỉ trực khóc thôi. Hồi lâu sau, mình mới dám rón rén bò lên phòng.

Trong phòng ngổn ngang quần áo, lão chồng đang ngồi trên giường, cầm cái váy ngủ màu hồng ngó qua ngó lại. Mình giật thột, chết dở, cái váy con bạn đi Thái về dúi vào tay mình bằng được, mình còn chưa thèm xem qua đã vứt vào tủ, lão lại bới ra thế này.

- Váy vóc kiểu gì mà toàn dây thế này? Lại còn trong suốt? Thế che chắn đươc cái gì? Mặc như không mặc à?

- Váy ngủ thì cần gì phải che được nhiều

- Mặc thử đi xem nào

- Anh bị điên à? Mặc cái gì mà mặc - Tôi hằng học

- Thì mặc thử đi, mua về không mặc à?

- Không phải tôi mua đâu. Con Hạnh nó mua cho

- Ờ thế phụ lòng bạn thân à? Mặc đi xem nào.

Thấy ánh mắt của lão hết nhìn cái váy rồi nhìn mình là mình hiểu ngay. Thế là mình cứ đứng khoanh tay một chỗ kiên quyết không mặc.

- Thế không phải định dọn ra ngoài à? Sắp xếp quần áo dở dang rồi đây còn gì!

- Ừ dọn chứ. Mai tôi dọn ra ngoài nhưng giờ thì cô phải “chiều” tôi nốt!

Nói thế xong là lão chạy bổ ra kéo mình lên giường “cưỡng ép” mặc váy. Hôm sau vợ chồng ôm eo nhau đi ăn phở như chưa từng cãi vã.

Hôm nay thì mình ngồi viết mấy dòng tâm sự này, tranh thủ trước khi cùng lão sang nhà bố mẹ thông báo tin mừng. Sau vụ “cái váy” đó thì mình “vỡ kế hoạch” luôn rồi, vừa đi siêu âm hôm qua xong, bác sỹ chúc mừng. Ngày mai hai vợ chồng dắt tay nhau đi đăng ký kết hôn. Từ mai là chính thức ràng buộc với nhau bởi trách nhiệm và nghĩa vụ rồi đấy. Lão chồng mình bảo: “Chả biết thế nào, thôi thì cứ gương vỡ 300 lần mình làm lành lại cả 300 lần là được, em nhỉ!”

Ừ.. thì thế là được rồi… vợ chồng khắc khẩu cơ mà yêu nhau.

MTN / Theo Một thế giới

Share this:

Đăng nhận xét

 
VỀ MENU
Copyright © 2014 Trà Sữa Cafe. Designed by OddThemes